2009-12-28

HÀI HƯỚC CỦA TÔI


 Thư cuối năm 29-12-2008
 Em xa nhớ !
Em xa nhớ ! gần đến tết rồi anh viết vài lời cho em .Vì biết em đọc thư không nhanh nên anh viết chậm cho em đọc kịp.

Trước hết báo cho em biết anh đã chuyển nhà rồi , nhưng địa chỉ vẫn không thay đổi , vì khi chuyển nhà anh có đem theo cả biển số nhà cũ . lần trước bị cháy nhà ,đồ trang sức vàng bạc kỷ niệm của chúng mình anh để trong tủ sắt nhưng đều bị cháy sạch , cũng may còn xót lại giấy đăng ký kết hôn . Hôm qua anh đi mua một lạng thịt bò , cô hàng thịt hỏi anh cần cắt làm 8 miếng hay 12 miếng , anh nói cắt làm 8 miếng thôi , 12 miếng nhiều quá , ăn không hết . Tháng trước anh có gửi một chiếc áo rét cho em , vì sợ nặng quá bưu điện không nhận , nên anh đã cắt hết cúc áo để vào trong túi áo . em nhớ lấy ra khâu lại !



Ngày tết gần đến , anh không về được , đêm ba mươi tết nhớ kể chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa cho bọn trẻ nghe ..... Cái ngày trời tròn đất vuông .. ấy .. cái thời ăn thịt lợn không phải lo nghĩ gì về lở mồm long móng ,  thuốc trong hiệu thuốc uống vào sẽ khỏi bệnh , bác sĩ chỉ có nhiệm vụ chữa bệnh cứu người . trong trường học không được tranh chấp về tiền bạc , phải qua tình yêu mới được dẫn đến hôn nhân , đóng phim không cần phải ngủ với đạo diễn , chụp ảnh không cần thiết phải cởi sạch quần áo , những người dốt nát đâu được phong giáo sư ... Kể chuyện như thế, như thế nhé ! và không nên kể chuyện ngày nay nhé !

Cuối cùng anh định gửi cho em chút tiền nhưng phong bì thư đã dán kín mất rồi . Hẹn thư sau nhé !
Trần Trung Kiên - 2008





 Thư cuối năm 29-12-2009

Em xa thương gần cũng vẫn thương !
Thế là đã gần hết một năm , nếu anh không nói ra thì ai cũng biết là gần hết một năm , nhưng vẫn phải nói ra , nếu không thư sẽ không được dài và thiếu đi phần nội dung chính của tựa đề :“ thư cuối năm ” .
Năm nay anh đã bị nhà trường cho “mất dạy ” vì cái tính hay nói dài , nói dai , nói dại của anh . Cũng may , ông hiệu trưởng tốt bụng nên đưa anh vào hội viết văn , ông nói vì tính anh không hay nói thật , nên làm ở đây hợp với anh hơn . Quả đúng như vậy , khi vào hội gặp các anh em đồng nghiệp giống mình quá nói gì viết gì cũng OK .
Tết này có lẽ anh không về thăm em được , cũng chỉ vì : “ Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa ” nên nước sông Hồng cạn gần hết thuyền bè không chạy nổi . Muốn đi đường bộ thì gặp cảnh xe to , xe lớn đang đè bẹp cái : “ ngõ nhỏ phố nhỏ nhà tôi ở đó ” ngày nào ! Anh định đi đường chim bay nhưng lông cánh còn chưa mọc đủ .
Bài thơ anh viết tặng em , chỉ vì có câu : “ Mắt em vàng như Đảo Hoàng sa ” nên anh cũng chưa dám gửi vì nội dung còn gặp một số vấn đề “nóng” hiện nay , thôi đành để mùa đông lạnh giá sang năm đọc lên cho ấm áp .
Hôm trước cháy nhà cháy hết nửa số tiền lương , toàn cháy nửa tờ rồi tắt , anh đã đi ngân hàng đổi , ngân hàng chỉ sang một số địa chỉ để làm chứng số tiền là bị cháy thật , đầu tiên là đến cảnh sát PCCC , họ chuyển giao sở điện lực , họ chuyển tiếp đến công ty diêm an toàn , rồi sang công ty thuốc lá , họ lại chỉ sang người bán lẻ thuốc lá . Chỗ nào cũng phải phô tô công chứng mệt quá ! Cũng may , nhờ công ty môi giới nên bắt được thủ phạm hút thuốc lá gây cháy nhà trong khoa Tai-Mũi-Họng . Thật đáng đời vì anh ta đã chết vì Ung thư phổi .Thế nhưng cũng mệt cho mình là phải đến tận Đài Hóa Thân Hoàn Vũ để lấy chứng nhận , chậm chân chút là không biết xuống âm phủ hay lên thiên đường để phô tô công chứng .
Hôm ấy anh bị cướp mất ví tiền , công an họ đuổi bắt cướp mãi cuối cùng chỉ mang về đôi nạng gỗ , thế mới đau !
Anh đã mua cho em khăn len nhưng lỡ tay xé mất mác “ hàng xách tay ” em nhận được nhớ dán vào rồi quàng lên cho ấm . Năm nay anh không được thưởng gì , vì không được “Gia Đình Văn Hóa” cũng may mà chưa bị liệt vào gia đình vô văn hóa .
Năm nay hàng hóa phong phú lắm , toàn là : “ Hàng Việt Nam chất lượng cao” không có hàng nào dán mác chất lượng không cao hay thấp mà mình biết để so sánh mà chọn mua , có cả “xe khách chất lượng cao” nữa ! Anh cũng hy vọng sang năm mới sẽ có “con người chất lượng cao” để dễ phân biệt . Hôm trước đi hát KARAOKE chất lượng cao , nhưng khi gặp mấy tiếp viên thì chất lượng cũng thường , khi cởi dần quần áo ra mới nhìn thấy là chất lượng không còn cao nữa !
Năm nay anh đã nhổ chiếc răng sâu năm ngoái rồi , bác sĩ nha khoa nói có khuyến mại “ nhổ hai chiếc tính tiền một chiếc ” , tính toán thấy cũng có lợi nên anh nhổ luôn cả chiếc bên cạnh . Quả thật có “ lợi ” , nhổ răng xong , soi gương nhìn toàn thấy “ lợi ” .
Biết tính em đọc chậm nên anh viết thư cũng chậm như ngày xưa cho em đọc kịp . Năm nay anh viết thư hơi dài nếu em đọc thấy mệt thì mỗi hôm đọc một câu rồi nghỉ cho khỏe người !
Biết em yêu Bác Hồ nên anh đã gửi cho em mấy tờ tiền có in hình ảnh Bác , anh gửi bưu điện có dặn dò mấy cô nhân viên phải giữ bí mật không được nói cho ai biết là trong thư có tiền .
Cuối cùng anh chúc em mạnh khỏe , đợi sang mùa hè mát mẻ , vui vui em lại đẻ thêm cho anh đứa trẻ , cay đắng ngọt bùi chúng mình cùng chia sẻ .

Thang 12/2009
Trần Trung Kiên
                                   

Thư cuối năm 2010

Em xa nhớ !

Lại gần đến tết rồi , anh vẫn không về được , biết tin em đã đọc hết lá thư từ năm ngoái của anh , anh mừng lắm . Nội dung thư cũng vẫn là hỏi thăm sức khỏe của em và tình hình công tác của anh thôi . Những nội dung khác khó hơn , em nghiên cứu thêm , kiểu gì một năm nữa cũng hiểu ra thôi .

  Hà Nội bây giờ phát triển lắm , đường tắc hơn năm ngoái , đó chính là biểu hiện của sự phát triển của nền kinh tế xã hội . Vì nhiều người có tiền mua xe nên càng tắc đường . Không khí cũng được sưởi ấm lên bởi sức nóng của các loại động cơ xe phân khối lớn . Mấy hôm trời rét quá , cứ chọn những con đường nhỏ
mà đi , tắc đường ấm ghê cơ !

  Kỷ niệm 1000 năm Thăng Long hoành tráng lắm , có cả bài Thiên Đô Chiếu được khắc bằng chữ Hán bên tượng đài Lý Thái Tổ . Thế mà các giáo sư cứ nói tượng ông Lý Thái Tổ giống người Tàu . Thật là chẳng ra gì , có giống đi chăng nữa cũng không nên nói ra , mình phải giữ gìn bản sắc tận trong đáy lòng chứ ! Dù
sao ông cũng có công dời đô về mảnh đất này . Hồ Gươm vẫn đẹp như ngày xưa , có điều nước hồ không còn xanh như xưa nữa bởi sự có mặt của Rùa Tai Đỏ .

  Em biết không , thằng Cò làng mình chết rồi đấy , anh mới đi viếng nó về ,nói chuyện với nó mấy câu , nghĩ mà rơi nước mắt . Chết lâu rồi mà vẫn không mai táng . Bệnh của nó không chữa được , nên báo cho tất cả thân bằng cố hữu đến viếng trước , còn được hưởng chút lộc trước khi nhắm mắt , sau này chết hẳn cứ đưa đi Văn Điển Địa là xong , không cần làm lễ gì nữa . Nhà nó thiếu tiền rồi mắc bệnh đấy , hôm đi cổ vũ bóng đá còn in lên ngực mấy dòng chữ : “ TÔI YÊU VIỆTNAM ĐỒNG ” Thằng Chim con thằng Cò cũng to gần bằng bố nó rồi , giống nhau lắm, hai thằng nằm gần nhau nhìn như hai bố con sinh đôi .
 Về phần anh , từ khi chuyển vào công ty sản xuất phần mền toàn ăn lương cứng thôi , xương lắm ! Vừa rồi anh viết bài nghiên cứu ứng dụng , anh em trong công ty khen lắm , em đọc thử nhé :
“ Phần mền là những phần rất mền trong máy tính . Phần cứng là những phần rất cứng trong máy tính . Phần mền cũng có lúc cứng , phần cứng cũng có lúc mền . Phần cứng tốt nhất là có thể mền được , phần mền tốt nhất là có thể cứng được . Phần mền không tốt là khi cần cứng không cứng , khi cần mền không mền . Phần cứng không tốt là khi cần mền không mền , khi cần cứng không cứng . Phần mền tự cứng và phần cứng tự mền là không hiểu lệnh máy chủ . Phần mền nửa cứng nửa mền là không dùng được , phần cứng nửa mền nửa cứng cũng vứt đi .”

Bài này , giáo sư Xoay trên truyền hình còn định ăn cắp bản quyền của anh đấy!
 Gần đây anh cũng có nhiều nghiên cứu , tìm tòi , và phát hiện mới . Nhưng cái quan trọng nhất vẫn là tìm cách đưa Việt Nam Đồng chảy về nhà mình càng ngày càng mạnh , dù nó có cạn kiệt ở những nơi khác . Cũng hy vọng sau này có tiền mua được con nhà để ở , mua được con xe để chạy , lấy được con vợ để ... làm vợ . Buồn buồn mỗi ngày đập một vài con Lô , con Đề cho cuộc sống thêm phần phong phú .

Thư chưa dài nhưng anh xin dừng ngón tay đang đánh chữ trên bàn phím , chúc em mạnh khỏe
và thông minh hơn để hiểu được lời anh nói trong thư .
 Trần Trung Kiên 





2009-12-06

Tac pham moi cua toi 我的新作品

去年種竹億賢人,
今見園中葉無塵。
知己何須尋不遇,
入室揮毫畫竹真。
篁林居士於胡志明市
Khu nien chung truc uc hien nhan ,
Kim kien vien trung diep vo tran .
Tri ky ha tu tam bat ngo ,
Nhap that huy hao hoa truc chan
Hoang Lam cu si o TP Ho Chi Minh



有這麼忙嗎 Bận như thế sao ?

有這麼忙嗎
Bận như thế sao ?
很特別的一句廣告詞:
Một câu quảng cáo rất đặc biệt:
【再忙,也要和你喝杯咖啡。】
Bận nữa , cũng uống với bạn li ca fe
聽起來讓人很溫心且令人感動
Nghe cảm thấy rất ấm lòng khiến người ta cảm động
【再忙,也要和你聊一聊。】
bận nữa , cũng cần tán chuyện cùng bạn
【再忙,也要和你說說話。】
Bận nữa , cũng cần nói với bạn đôi câu
【再忙,也要email些無聊的東東給你】
Bận nữa , Cũng cần E mai cái vớ vẩn gì đó cho bạn
我們常怕打擾別人,而忽略要打個電話問候對方,
久而久之,漸漸疏遠、漸漸陌生...
直到有一天,連對方的電話號碼都忘了...
或者,怕對方早忘了你,而沒有勇氣再打電話給他了....
Chúng ta thường sợ quấy rầy người khác , mà ít gọi điện hỏi thăm đối phương , lâu dần , càng ngày càng thành xa lạ …
Mãi cho đến một ngày , ngay cả số điện thoại của đối phương cũng quên đi …
Hoặc sợ đối phương quên bạn , mà không còn dũng khí để gọi điện cho người ta nữa
我想現代人應該都是寂寞的吧?因為我總覺得寂寞。
Tôi nghĩ rằng con người thời hiện đại này đều cô đơn chăng ? Bởi tôi cảm giác được nỗi cô đơn .
寂寞,與有沒有人陪在身邊,無關。
Cô đơn , và luôn có người cùng bên cạnh không có quan hệ gì với nhau .
那是一種心靈上的空虛,總在最脆弱時分竄上心頭,引發出內心深層的孤寂。
Đó là một loại hư không trong tâm linh , vào trái tim ta trong những giây phút yếu đuối nhất , làm cho nội tâm thêm tầng cô tịch .
其實不很懂,為什麼我會覺得寂寞?大多時候,是忙得心力交瘁的,而不管如何地繁忙,我總是知道身邊至少還有個他。
Kỳ thực không hiểu lắm , vì sao tôi cảm thấy cô đơn ? Nhiều khi , bận đến tâm lực tiều tụy , mà dù bận thế nào đi nữa , tôi đều biết bên cạnh mình chí ít còn có một người .
但為什麼還是會寂寞?我想或許是我太重"情"。
“情”不單單是愛情,還有親情和友情,
甚至還有一些無法定義的感情,都是情。
我常捫心自問:「有這麼忙嗎?」


廣告詞中的:「再忙,也要和你喝杯咖啡。」
說得多好啊!若有心,應該是這種境界的。
有時候,抓起話筒想和他說說話,
卻又顧忌到他是否有時間與我說話呢?
最後,還是放下了電話。只是,偶爾我會感到寂寞。
Nhưng vì sao vẫn còn cô đơn ? Tôi nghi hay là tôi quá trọng “Tình” ,“Tình” không chỉ đơn thuần là tình yêu , còn có tình thân và tình bạn , thậm chí còn có một số cảm tình không thể định nghĩa nổi ,đều là tình cả .Tôi thường tự hỏi “ có bận như vậy sao ?”Trong lời quảng cáo : “ Bận nữa cũng phải uống với bạn ly cafe ”Lời nói thật ý nghĩa ! Nếu có lòng , nên là như vậy . Có lúc , cầm lấy điện thoại muốn nói chuyện cùng bạn , lại ngại ngùng nghĩ đến bạn có thời gian nói chuyện với tôi hay không ? Cuối cùng , vẫn để điện thoại xuống . Chỉ là , Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô đơn .
每當想起其他的好朋友時,心頭總是悵然的。
曾經和我走過生命中某一段過程的朋友,
我都很想念,不知道你(妳)們現在好嗎?
是否偶爾也會想起我呢?或許將會永遠斷了聯絡,
但我永遠都希望你(妳)們過得好,希望你(妳)們能夠幸福。
Mỗi khi nhớ tới những người bạn khác trong lòng đều cảm thấy hoang mang .
Những người bạn đã cùng tôi đi qua mỗi đoạn đường trong cuộc sống , tôi đều rất nhớ , không biết các bạn bây giờ khỏe không ? Có phải thỉnh thoảng cũng nhớ đến tôi chăng ? Hay là đã vĩnh viễn cắt đứt liên lạc , nhưng tôi mãi mãi hy vọng các bạn đều tốt đẹp , hy vọng các bạn đều hạnh phúc .
看完這篇文章...希望大家不管多忙,
都不要忘了找一個時間和朋友聚一聚或者通個電話問候一下吧
這世界有許多人在關心你,也需要你的關心呢!
Đọc hết đoạn văn này … hy vọng mọi người dù bận đến mấy , chớ quên tìm chút thời gian tụ họp với bạn bè hoặc qua điện thoại hỏi thăm chút chút .
不過感謝現在有e-mail這麼方便,
雖然隨著時間的流逝友情已不復當年濃鬱,
但總是能知道一下對方的消息,
有的時候並不是真的寄信的內容多吸引人,
Cảm ơn sự tiện lợi của E-mail bây giờ , tuy nhiên thời gian dần trôi đi tình bạn đâu còn nồng nàn như năm ấy . Nhưng đều có thể biết được chút tin tức của đối phương , có lúc đâu có cần nội dung của thư thật là hấp dẫn ,
在乎的是,
看到誰寄email來了,
感覺真好......
Cái cần để ý là , nhìn thấy email của ai gửi đến , cảm giác thật tuyệt vời ……

T.T.K bien dich

Người theo dõi