有這麼忙嗎
Bận như thế sao ?
很特別的一句廣告詞:
Một câu quảng cáo rất đặc biệt:
【再忙,也要和你喝杯咖啡。】
Bận nữa , cũng uống với bạn li ca fe
聽起來讓人很溫心且令人感動
Nghe cảm thấy rất ấm lòng khiến người ta cảm động
【再忙,也要和你聊一聊。】
bận nữa , cũng cần tán chuyện cùng bạn
【再忙,也要和你說說話。】
Bận nữa , cũng cần nói với bạn đôi câu
【再忙,也要email些無聊的東東給你】
Bận nữa , Cũng cần E mai cái vớ vẩn gì đó cho bạn
我們常怕打擾別人,而忽略要打個電話問候對方,
久而久之,漸漸疏遠、漸漸陌生...
直到有一天,連對方的電話號碼都忘了...
或者,怕對方早忘了你,而沒有勇氣再打電話給他了....
Chúng ta thường sợ quấy rầy người khác , mà ít gọi điện hỏi thăm đối phương , lâu dần , càng ngày càng thành xa lạ …
Mãi cho đến một ngày , ngay cả số điện thoại của đối phương cũng quên đi …
Hoặc sợ đối phương quên bạn , mà không còn dũng khí để gọi điện cho người ta nữa
我想現代人應該都是寂寞的吧?因為我總覺得寂寞。
Tôi nghĩ rằng con người thời hiện đại này đều cô đơn chăng ? Bởi tôi cảm giác được nỗi cô đơn .
寂寞,與有沒有人陪在身邊,無關。
Cô đơn , và luôn có người cùng bên cạnh không có quan hệ gì với nhau .
那是一種心靈上的空虛,總在最脆弱時分竄上心頭,引發出內心深層的孤寂。
Đó là một loại hư không trong tâm linh , vào trái tim ta trong những giây phút yếu đuối nhất , làm cho nội tâm thêm tầng cô tịch .
其實不很懂,為什麼我會覺得寂寞?大多時候,是忙得心力交瘁的,而不管如何地繁忙,我總是知道身邊至少還有個他。
Kỳ thực không hiểu lắm , vì sao tôi cảm thấy cô đơn ? Nhiều khi , bận đến tâm lực tiều tụy , mà dù bận thế nào đi nữa , tôi đều biết bên cạnh mình chí ít còn có một người .
但為什麼還是會寂寞?我想或許是我太重"情"。
“情”不單單是愛情,還有親情和友情,
甚至還有一些無法定義的感情,都是情。
我常捫心自問:「有這麼忙嗎?」
廣告詞中的:「再忙,也要和你喝杯咖啡。」
說得多好啊!若有心,應該是這種境界的。
有時候,抓起話筒想和他說說話,
卻又顧忌到他是否有時間與我說話呢?
最後,還是放下了電話。只是,偶爾我會感到寂寞。
Nhưng vì sao vẫn còn cô đơn ? Tôi nghi hay là tôi quá trọng “Tình” ,“Tình” không chỉ đơn thuần là tình yêu , còn có tình thân và tình bạn , thậm chí còn có một số cảm tình không thể định nghĩa nổi ,đều là tình cả .Tôi thường tự hỏi “ có bận như vậy sao ?”Trong lời quảng cáo : “ Bận nữa cũng phải uống với bạn ly cafe ”Lời nói thật ý nghĩa ! Nếu có lòng , nên là như vậy . Có lúc , cầm lấy điện thoại muốn nói chuyện cùng bạn , lại ngại ngùng nghĩ đến bạn có thời gian nói chuyện với tôi hay không ? Cuối cùng , vẫn để điện thoại xuống . Chỉ là , Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô đơn .
每當想起其他的好朋友時,心頭總是悵然的。
曾經和我走過生命中某一段過程的朋友,
我都很想念,不知道你(妳)們現在好嗎?
是否偶爾也會想起我呢?或許將會永遠斷了聯絡,
但我永遠都希望你(妳)們過得好,希望你(妳)們能夠幸福。
Mỗi khi nhớ tới những người bạn khác trong lòng đều cảm thấy hoang mang .
Những người bạn đã cùng tôi đi qua mỗi đoạn đường trong cuộc sống , tôi đều rất nhớ , không biết các bạn bây giờ khỏe không ? Có phải thỉnh thoảng cũng nhớ đến tôi chăng ? Hay là đã vĩnh viễn cắt đứt liên lạc , nhưng tôi mãi mãi hy vọng các bạn đều tốt đẹp , hy vọng các bạn đều hạnh phúc .
看完這篇文章...希望大家不管多忙,
都不要忘了找一個時間和朋友聚一聚或者通個電話問候一下吧
這世界有許多人在關心你,也需要你的關心呢!
Đọc hết đoạn văn này … hy vọng mọi người dù bận đến mấy , chớ quên tìm chút thời gian tụ họp với bạn bè hoặc qua điện thoại hỏi thăm chút chút .
不過感謝現在有e-mail這麼方便,
雖然隨著時間的流逝友情已不復當年濃鬱,
但總是能知道一下對方的消息,
有的時候並不是真的寄信的內容多吸引人,
Cảm ơn sự tiện lợi của E-mail bây giờ , tuy nhiên thời gian dần trôi đi tình bạn đâu còn nồng nàn như năm ấy . Nhưng đều có thể biết được chút tin tức của đối phương , có lúc đâu có cần nội dung của thư thật là hấp dẫn ,
在乎的是,
看到誰寄email來了,
感覺真好......
Cái cần để ý là , nhìn thấy email của ai gửi đến , cảm giác thật tuyệt vời ……
T.T.K bien dich
“Tôi vẫn sống bình dân như những người khác, cũng ham mê kiếm tiền, và ham mê nhiều cái phàm tục khác trong nhân thế. Nhưng có ai biết tôi yêu Trúc đến nhường nào. Tôi ngẩn ngơ trước cây trúc lá bay bay trên đường đi công tác. Tôi mơ thấy cành trúc nặng sương đêm rủ bên bóng nguyệt ngoài song cửa. Có đôi khi đắm đuối nhìn tà áo dài của thiếu nữ nào đó cũng chỉ vì trên đó có in hình lá Trúc.” Hoan nghênh bạn đến với blog cá nhân của Hoàng Lâm cư sĩ- Trần Trung Kiên.