Ngồi làm toán nhớ về em
Ba đường trung tuyến đồng quy
Hai ta không hiểu lẽ gì, lại xa ?
Khó như bài toán phécma
Em làm anh chẳng tìm ra nổi mình !
Chia ba một góc tội tình
Xin em đừng xẻ trái tim dại khờ
Đường thẳng thì mỏng như tơ
Tình ta nhiều lúc lại như kén tằm
Đường tròn nhìn rõ hơn trăng
Nhìn em chẳng thấy, vẫn nằm trong mây ?
Trục kia bao số lấp đầy
Giữa hai ta chỉ mưa bay kín trời …
Ơ le cầu bắc bẩy nơi
Anh xin một chiếc đừng rơi giữa lòng !
Điểm dừng làm đẹp đường cong
Em xa anh liệu có còn nhớ anh ?
Hàm kia đồng biến rất nhanh
Bên anh vò võ bao canh đợi đò …
Góc kia có mấy độ đo
Tình yêu ai dễ mà dò nông sâu
Lang thang bài toán ba mầu
Trong anh tím mãi một câu giã từ
Số ảo mà vẫn thực ư ?
Nhìn ra cứ ngỡ em vừa thoáng qua …
Xoay tròn rubíc trong ta
Tình yêu chưa biết hiện ra mặt nào ?
Tac gia : LTN
Ngẫu hứng theo tên những bài hát
Chỉ tại con đường tới trường
Làm tôi đợi - làm tôi thương một người
Tim như biển nhớ xa khơi
Mỗi chiều mầu mực tím trời nhớ nhung
Buồn như chiếc lá cuối cùng
Hương thầm như muốn nói chung nhịp cầu
Lại mong một trận mưa ngâu
Xe đạp ơi ! Mặc trên đầu mưa bay
Cà phê một mình nơi đây
Nhìn ra hoa sữa rơi đầy rồi sao ?
Tuyết rơi mãi tận xứ nào
Mắt buồn ngơ ngẩn lạc vào phố xa
Ai nói tóc em đuôi gà
Chiều mưa Hà Nội làm nhòa mắt anh
Biết rằng khoảng khắc trôi nhanh
Giã từ dĩ vãng cũng đành biệt ly…
Cho dù về có ướt mi
Chỉ mong một chút thầm thì mùa xuân
Lòng đau hoa tím ngoài sân
Cho bâng khuâng những bước chân âm thầm
Ơ hay… vào hạ đã gần
Phượng hồng sắp cháy một lần tình xa
Chỉ còn một giấc mơ hoa ?
Chỉ còn một khúc tình ca não lòng ?
Chỉ còn ra ngõ mà trông ?
Tìm đâu một chút tơ hồng trong tôi !
Biết là phải lỡ tình thôi
Xót xa đâu bởi ông trời không thương
Đêm nay vương vấn quỳnh hương
Nhớ ai… lại nhớ mái trường tuổi thơ
Dù chưa tới được suối mơ
Đã nghe khúc nhạc rừng xưa ngân dài
Mới hay mong đợi ngậm ngùi
Mới hay cát trắng lại vùi lá xanh
Hoa cau vườn trầu nhà anh
Khổ thân mẹ cứ để dành từ lâu
Tìm em em ở nơi đâu ?
Đêm đông hun hút lạnh sâu nỗi niềm
Tình nồng cháy muốn nhen lên
Triệu bông hồng ấy để quên một ngày
Một ngày tóc gió thôi bay
Một ngày bóng chữ nhòe đầy trang thư
Em là cô bé vô tư
Để anh ngẫu hứng… buồn như… thế này !
Làm thơ tặng tóc ngắn đây
Kìa sao mưa bụi giăng đầy mắt nhau
Sóng về đâu ? Sóng về đâu ?
Dòng sông lơ đãng một câu chuyện gì ?
Hoàng hôn mầu lá thầm thì
Gót hồng ai nỡ bước đi cho đành
Một mình ngồi lặng như tranh
Vườn yêu trống vắng hóa thành ngẩn ngơ
Gặp nhau một chút tình cờ
Mà sao khát vọng tới giờ chưa quên
Chỉ thương nỗi nhớ dịu êm
Nghe mưa lại ngó ra thềm trách mưa
Dù cho ảo ảnh dối lừa
Tóc mây che cả hồn trưa lẫn chiều
Một ngày như mọi ngày yêu
Hương ngọc lan đã thấy nhiều trong mơ
Hay vì em quá ngây thơ
Làm anh chìm giữa đôi bờ lặng câm
Lời anh như vết lăn trầm
Sao em chẳng chịu một lần với tay
Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi luôn lặng lẽ nơi này cho em
Còn đây giọt nắng bên thềm
Anh xin giữ lại tới nghìn năm sau
Người về cuối phố bước mau
Tình đơn phương để mặc nhau khổ nhiều
Đừng đùa giỡn với tình yêu
Điều giản dị xóa một chiều sân ga
Một giàn thiên lý đã xa
Đóa hoa đôi đã làm ta héo mòn
Một bờ biển khát chân son
Chuyện ba người vẫn đang còn chưa nguôi
Đêm nằm nhớ mắt nai ơi
Mây lang thang cũng như đời cô đơn
Anh như đứa bé bên đường
Trao niệm khúc cuối mà vương nỗi lòng
Tưởng tình quay gót là xong
Ai ngờ vẫn thấy đi trong hương tràm
Chân tình một thủa đa mang
Cà phê đắng cả bao trang thư tình
Cho chiều dâng nắng thủy tinh
Tình cho không gặp trái tim dại khờ
Vẫn coi em đẹp như mơ
Vẫn tin em vẫn đợi chờ phố xưa
Chuồn chuồn ớt đậu dậu thưa
Chuyện phim buồn muốn như chưa bắt đầu
Không còn mùa thu nữa đâu
Tâm hồn xao động nát nhầu vì ai
Im lặng đêm Hà Nội dài
Đường tình hai lối nhạt phai lối về
Hóa thành cát bụi đê mê
Lâu đài tình ái tái tê nhạc buồn
Cứ ngủ say, mặc lệ tuôn
Ai về phố cổ gửi hồn ta theo
Con thuyền không bến thả neo
Tình em ngọn nến làm heo hắt tình
Đổi đêm huyền diệu lung linh
Lấy lời của gió cho mình trái ngang
Coi như tình có muộn màng
Cũng như câu chuyện dở dang thôi mà
Thôi thì trả nợ tình xa
Tuổi đá buồn vẫn biết là chơi vơi
Về đây riêng một góc trời
Hát cho người ở lại, người ra đi.
Tác giả : LTN
ANH ĐỪNG TỰ NGHĨ VUN VÀO
TRĂNG XA TRĂNG SẼ TỰ VÀO MỚI HAY
Tự vào nào dễ thích ngay.
Đàn ông phải có chút say mới là..
EM CẦN GIÓ NHẸ TỪ XA
Còn anh gió ấy thổi qua tội tình
EM CẦN SAO SÁNG LUNG LINH
Còn anh sao ấy vô hình mà thôi
EM CẦN MÂY ẤM XA XÔI
Cho nên em mới chịu ngồi thức khuya
ANH HAY TRĂNG GIÓ MÂY MƯA
Anh chỉ dưới đất mà chưa lên giời
LÊN CAO MỚI THẤY TUYỆT VỜI
Lên rồi lúc xuống tả tơi cũng buồn
TRĂNG CÒN SÁNG TỎ LUÔN LUÔN
Nên người dưới đất đâu chôn trăng rằm
NGƯỜI TA HAY ĐẾN HÀNG NĂM
Những mà cứ tít xa xăm chốn nào
SÔNG HỒNG NƯỚC CHẢY NAO NAO
Cho nên cầu Đuống khát khao suốt ngày
TRÊN TRỜI GIÓ THỔI MÂY BAY
Còn cầu chỉ biết giang tay nối bờ
NẮNG VÀNG TRONG SẮC MỘNG MƠ
Anh vàng trong sắc đợi chờ bóng ai
VỚI ANH RẰNG CÓ NGÀY MAI
Còn em vẫn cứ dông dài phải không ?
EM XINH NHƯ MỘT BÔNG HỒNG
Nhưng gai quá sắc nên không dám gần
ANH ĐỪNG MÃI CỨ PHÂN VÂN
Có điều anh cứ dành phần cho em
EM LÀ CON GÁI CÒN DUYÊN
Nhưng mà không khéo như thuyền trôi qua
THUYỀN VỀ BẾN CŨNG CHẲNG XA
Nhưng mà thuyền chở người ta mất rồi
THUYỀN QUA BẾN MÃI BỒI HỒI
Nhưng mà nước chảy, cát bồi bến kia
NƯỚC ĐI SÓNG CŨNG CHIA LÌA
Bến đành nước mắt đầm đìa ngày đêm
SÔNG DÀI TRỜI RỘNG ÊM ĐỀM
Bây giờ thêm rộng vì thêm bến sầu
MÂY HỒNG DỪNG LẠI KHÔNG LÂU
Nhưng mây đừng có đổi mầu mây ơi !
ANH VỀ NƠI ẤY XA XÔI
Trời xuân mà thấy đôi môi tím bầm
BỞI VÌ MƯA BỤI LÂM THÂM
Thế mà anh cứ ướt đầm đìa ra
BAN MAI BƯỚM LƯỢN LA ĐÀ
Hoa kia chưa nở ...đâu mà bướm bay
Gửi riêng em tấm hình này
Coi như hình ấy cũng thay được người
Chỉ mong em cứ luôn cười
ĐỂ CHO ẤM MÃI LÒNG NGƯỜI NƠI XA
Thôi thì trời đất sắp ra
Đêm nay không ngủ như là ...HỐI SINH
EM MONG ANH MÃI CÓ TÌNH
Nếu mà đánh mất...em trình công an
EM LÀ CÔ GÁI RẤT NGOAN
Anh thì đâu thiếu đàng hoàng, em ơi !
ĐÊM DÀI XAO XUYẾN ĐẦY VƠI
Giật mình sao đã lặn nơi chốn nào ?
NGOÀI SÂN TIẾNG GIÓ LAO XAO
Chát mà vẫn thấy thì thào tiếng ai
MONG CHO ĐẾN TẬN BAN MAI
Cho anh thôi tiếng thở dài đêm nay
NGÀY QUA NGÀY LẠI QUA NGÀY
Hai bàn tay nắm vẫn tay của mình
VẦNG TRĂNG VẪN SÁNG LUNG LINH
Ngoài kia thập loại chúng sinh ngủ rồi
EM CÒN MƠ MỘNG XA XÔI
Càng làm anh thấy đơn côi hơn nhiều
TRONG TIM MUỐN NGỎ NHIỀU ĐIỀU
Nhưng đừng nói nữa ...phiêu diêu đêm dài
BAO GIỜ MÌNH ĐƯỢC SÁNH VAI
Con tim ấy sẽ nguôi ngoai một lần
LỜI NGƯỜI NẶNG MẤY ĐỒNG CÂN
Nhẹ thôi nhưng cũng làm chân bồn chồn
THẤY ANH ĐỒNG ĐIỆU TÂM HỒN
Do em cảm thấy..hay đồn từ xa ?
EM LUÔN CÓ CẢM GIÁC LÀ
Anh như chú nhện đang sa lưới rồi ?
ANH XA TÍT Ở CHÂN TRỜI
Hay anh xa cả một thời với em ?
MỘT THỜI AI CŨNG KHÁT THÈM
Nếu không được cũng đành đem xuống mồ
CHÂN TRỜI GÓC BIỂN BƠ VƠ
Lẽ nào không kiếm nơi thờ một khi...
EM LÀ CON GÁI CÓ THÌ
Cho nên bao kẻ bước đi chẳng đành
MÔI HỒNG MẮT SÁNG LONG LANH
Dẫu xinh cũng chỉ như tranh treo tường
Nếu mà không biết yêu thương
THÌ ANH SẼ PHẢI CHỊU NHƯỜNG NGƯỜI TA
Cũng như cổ phiếu bán ra
Đôi khi mong được tiền hòa là vui
RỒI MAI SẼ PHẢI BÙI NGÙI
Còn hơn hoa phải dập vùi tháng năm
EM MƠ VỀ CHỐN XA XĂM
Còn anh chỉ biết đêm nằm nhớ....thôi
Tác giả : LTN
“Tôi vẫn sống bình dân như những người khác, cũng ham mê kiếm tiền, và ham mê nhiều cái phàm tục khác trong nhân thế. Nhưng có ai biết tôi yêu Trúc đến nhường nào. Tôi ngẩn ngơ trước cây trúc lá bay bay trên đường đi công tác. Tôi mơ thấy cành trúc nặng sương đêm rủ bên bóng nguyệt ngoài song cửa. Có đôi khi đắm đuối nhìn tà áo dài của thiếu nữ nào đó cũng chỉ vì trên đó có in hình lá Trúc.” Hoan nghênh bạn đến với blog cá nhân của Hoàng Lâm cư sĩ- Trần Trung Kiên.